"Ngươi xem, chịu sự tức giận của ông trời đi."
Tô Hồng bình tĩnh nói.
Hàng Ma Xử trong tay Trần Yết ong ong vang lên -- hắn nhìn về phía Đào Nguyễn Nguyễn, nữ tử ngoan ngoãn dịu dàng rầu rĩ kia, hai chân từ từ đáp xuống đất...
"A a a a a! ! !"
"Đại phu nhân! Đại phu nhân là quỷ a! ! !"
"Cứu mạng a! ! !"
Ba người kêu gào thảm thiết, rõ ràng muốn chạy, nhưng hai chân lại bị dính tại chỗ, không thể động đậy.
Tô Hồng cứng đờ hơi lui lại phía sau, dáng vẻ rất có kinh nghiệm thoát ra khỏi phạm vi Địa Ngục -- oan có đầu nợ có chủ, hắn chỉ là tên nhóc đáng thương cái gì cũng không biết.
Chỉ thấy Đào Nguyễn Nguyễn sắc mặt trắng bệch lơ lửng trên không, lộ ra nụ cười tuyệt vọng nhìn về phía ba người đang co rúm lại:
"Đường Thuần, ngươi còn nhớ...ta liều lĩnh bị phụ thân cự tuyệt ngoài cửa để thành thân với ngươi, hồng tụ thiêm hương (1), hàng đêm cùng ngươi đọc sách?"
Đường Thuần sắc mặt cứng đờ.