"Cho nên, bầy trùng vừa rồi?"
Lâu Kiêu căng mắt nhìn chằm chằm Tô Hồng.
Tô Hồng nheo mắt lại, không chút nào rụt rè đối mặt với hắn, cười nói: "Anh đoán xem bầy côn trùng vừa rồi, trong suy nghĩ của cô ta là thứ gì?"
Lâu Kiêu nhìn hắn thật sâu.
Hắn chưa hề biết, người em vợ kia hóa ra không hề có trí nhớ, giống như bị bệnh tâm thần, thế mà từ lúc nào lại biến thành một người có tâm cơ sâu như vậy.
Tô Hồng biết Lâu Kiêu nhìn hắn như thế nào, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn cười nói với Lâu Kiêu: "Trong suy nghĩ của cô ta, bộ dạng của bầy côn trùng, nhìn thành dáng vẻ Trạch Vinh trở về tìm cô ta báo thù,
Mặc dù chúng ta đều biết Trạch Vinh đã chết, nhưng cô ta...trong lòng có ma."
Lâu Kiêu nhíu mày: "Cậu từ lúc nào phát hiện cô ta có vấn đề?"