"Anh rể...nếu không, đưa bọn chúng lên đi?"
Tô Hồng vừa mới mở miệng nói, Lý Lan Đạt rõ ràng cảm nhận được vẻ mặt hoảng hốt của Lâu Kiêu.
Trong lòng cô ta lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm kiểu giọng điệu nũng nịu này, chỉ sợ rằng đội trưởng liền muốn chấp nhận!?
Thế là không nhịn được nữa chửi ầm lên:
"Xin cậu ở yên vị trí của cậu! Trong xe chúng ta có một tên phế vật đã không dễ dàng gì rồi! Xin cậu đừng đem thêm phiền phức cho chúng tôi nữa!"
Tô Hồng thấy Lý Lan Đạt ở tư thế cảnh báo cấp mười, lộ vẻ im lặng, hắn thật sự chỉ là thuận miệng xin ý kiến, không hề có một chút nũng nịu nào ——
Mà lại, Lâu Kiêu chỉ coi hắn là em vợ, hắn nũng nịu có ích gì a!
Không ngờ Lý Lan Đạt vừa nói ra chưa được nửa phút, lòng đất bỗng truyền đến một trận run rẩy kịch liệt!
"A ——!"
Tiểu La Lị không đứng vững, hoảng sợ gào thét, may mắn được anh trai níu lại.
"Dưới đất có gì đó!"