"Không được... Quá chậm... Ta, ta thật sự muốn ngủ..."
Tô Hồng trắng trẻo non nớt, khước từ chống lại Lan Đức Nạp đang đè lên người hắn.
Thật bất ngờ, Lan Đức Nạp cười thầm, mái tóc bạc rơi trên ngực Tô Hồng, làm Tô Hồng đến run cằm cặp
Tô Hồng cảm thấy dưới thân đột nhiên có một bàn tay sờ qua, nắm thật chặt hắn một cái.
"A!"
Lão súc sinh này!
Đôi mắt Lan Đức Nạp sâu thẳm:
"Bảo bối của ta, mặc dù lý do của em đều được thay đổi mỗi ngày, nhưng nó rất dễ thương, để em không thể không quay đầu lại, ta nên một lần nữa đem em…xử lý một trận."
Sự bi phẫn của Tô Hồng kêu lên không được: "Ta, ta không có kiếm cớ…. "
"Thời gian ngủ Huyết tộc không phải là buổi tối." Lan Đức Nạp mỉm cười nhìn anh.
Tô Hồng đỏ mặt: "Nhưng ngươi đã không cho ta ngủ vào ban ngày!"
"Em đã đi đến rất nhiều nơi ở nhân loại, khiến ta không thể chịu được mùi vị của người khác trên cơ thể em, vì vậy ..."