Vẻ mặt Tô Hồng khẽ biến, liếc nhìn qua Âu Dương Thần, phức tạp hỏi: "Đây chính là người lúc trước nói đã giúp đỡ tiêu diệt kẻ địch chiêu nào chiêu nấy chí mạng đây sao?"
Âu Dương Thần khố sở muốn đánh lên đầu Tô Hồng một cái, nở với Cố Thường An một nụ cười như không, ánh mắt mang vẻ lúng túng trả lời: "Trên thực tế, hắn chính xác đã đem kẻ địch chung của chúng ta hạ gục."
Tô Hồng hít sâu một hơi…
Nếu tình huống hiện tại không thích hợp lắm, hắn nhanh chóng muốn chửi ầm lên rồi!!
Đây mà là giúp đỡ liều mạng từng chiêu à! Ta xem hiện tại ánh mắt tên này nhìn chúng ta không hề đúng!!!
Quả nhiên dựa vào người khác cũng không được, đám người này đều là đồng đội óc heo!
Âu Dương Thần bắt được ánh mắt vô cùng ghét bỏ của Tô Hồng, bất đắc dĩ tiến lên vài bước.
"Cố Thường An, anh nhận được bao nhiêu tiền thù lao, hiện tại đêm nay ở đây vừa lúc để làm gì?"
Bọn họ không phải kẻ ngu, nhìn Cố Tường An xuất hiện trong nháy mắt liền nhận ra, trong quán rượu có nhiều hơn rất nhiều người mặc áo đen, khí chất lạnh lùng, những người này không tám thì mười phần nhắm vào họ.
Cố Thường An nỡ nụ cười chế giễu, khí chất tao nhã cũng cái quán bar bẩn thỉu xấu xa này hoàn toàn không phù hợp.
"Âu Dương, anh sao lại có thể khách khí như vậy? Chẳng lẽ nói giúp anh xong một tay, liền ngay cả gặp mặt cũng không được hay sao?"
Nụ cười ôn hòa của hắn, phía sau đôi kính là hai hàng lông mi dày đặc, dưới bóng tối lại ẩn chưa tâm tình phức tạp nồng đặc-khiến cho Âu Dương Thần sợ hãi.
Tô Hồng nhạy cảm phát hiện điểm đấy, xác định người này đối với mình và hắn hai người đều không phải là ý tốt, tâm tư nhất thời chìm xuống, âm thầm dùng điện thoại quay số khẩn cấp gọi ra ngoài.
"Xem ra cậu con út nhà Tô gia đối với tôi vẫn chưa đủ tin tưởng, vậy chỉ có thế dùng chút thủ đoạn cứng nhắc rồi."
Nụ cười của Cố Thường An biến mất, nhẹ nhàng phất tay, lập tức đi tới hai tên đàn ông cao to cường tráng, một tên đoạt đi điện thoại Tô Hồng giấu ở sau lưng.
Tô Hồng : "…."
MMP ngươi có lắp máy quản ký thu hình sao?
Xem điện thoại đúng là đang gọi cho Nhan Ngọc Minh, Cố Thường An cười cợt, đem điện thoại ngâm trực tiếp vào chén nước trên bàn.
Rầm rầm một trần bọt khí bốc lên tới.
Điện thoại di động, binh.
"Không cần gấp gáp, cậu sẽ được gặp Nhan tổng , chỉ có điều không phải bây giờ" Cố Thường An từ tốn nói.
Âu Dương Thần thực không nhịn nỗi nước, tiến lên hai bước, khàn giọng phát ra âm thanh nói: "Anh muốn gì cứ nói thẳng, đừng làm ra vẻ bí ẩn!"
Cố Thường An liếc hắn một cái nói: "Thật có thể nói thẳng sao?"
Âu Dương Thần nghẹn họng trong chốc lát.
Hồi ức năm xưa lộn xộn tuôn trào, hắn hốt hoảng dời đi ánh mắt, trong nháy mặt lại không dám nói.
Tô Hồng híp mắt quan sát phản ứng của hai người này, không biết tại sao trong không khí lại ngửi được mùi gian tình lên men.
"Khặc khặc, cái kia, phiền phức hỏi một chút, cảm giác hai người đã rất lâu rồi mới gặp lại, vậy tôi có thế hay không đi trước, không quấy rầy hai người?"
Hắn làm bộ như không liên can đến mình đưa ra thông báo.
Cố Thường An nhìn về phía hắn mỉm cười nói: "Này không phải sự tình tôi có thể quyết định, thực tế là muốn đưa cậu đến gặp một người không phải ta, ta chỉ đang giúp người khác chút chuyện thôi."
Tô Hồng cảnh giác nhìn hắn: "Ai muốn tìm tôi? Bắt cóc sao? Xin lỗi tôi chỉ là sinh viên đại học, tôi không có tiền!"
"Hahahaha" Cố Thường An lấy tay che miệng cười hồi lâu. "Tiểu công tử Tô gia đừng tự tin, giá trị của cậu so với cậu tưởng tượng vô cùng lớn."
Tô Hồng cùng Âu Dương Thần trong nháy mắt đều hiểu được- đêm nay, ván này là nhắm vào Tô Hồng, hay nói các khác là nhằm vào Nhan Ngọc Minh, người đứng đằng sau Tô Hồng!
"Cố Thường An, anh tốt nhất nên rõ ràng bản thân đang làm gì" Âu Dương Thần trong lòng thực ra rất yêu thích đứa nhỏ Tô Hồng này, vì lẽ đó lập tức đứng ra thay hắn nói chuyện: "Chuyện lần này anh cùng Nhan tổng cũng tiếp xúc qua, anh chắc hắn biết hắn là kiểu người như thế nào, anh tự ý động đến Tô Hồng, nhất định sẽ phải trả giá rất lớn!"