"Xin lỗi."
Mục Tịch Triều đột nhiên mở miệng.
Lời ít mà ý nhiều, nhưng hai người đều hiểu cầu xin lỗi này hàm nghĩa là gì.
Tô Hồng run lên, không thèm để ý đến mặt mũi.
Mục Tịch Triều nhìn ra được hắn đang cực kỳ gắng sức kiềm chế tâm tình.
"Mục Tổng quá khách khí rồi, nào cần phải xin lỗi ngay mặt vạy…"
Tô Hồng dùng sức muốn đem tay rút ra, kết quả Mục Tịch Triều lại càng dùng thêm lực đem hắn lôi trở lại.
Hắn đầy mặt chống cự!
"Có thể thả tôi ra sao, tôi cũng đã mua vé máy bay xong rồi, nếu không đi sẽ quá thời hạn bay!"
[Hệ thống: Hừ, giả bộ, tiếp tục giả bộ đi….]
Mục Tịch Triều lại thực sự đuổi theo, quả thực là đang vả vào mặt mũi trí tuệ nhân tạo ưu tú là hắn đây!
[Tô Hồng: Ha, nhìn rõ ràng chưa? Hắn nhìn thấy nhật ký của tôi, biết là ta đang ngụy trang, điều hiện tại tôi đang làm, hắn chỉ có thể càng yêu thích, càng đau lòng tôi!]
[Hệ thống: ….]
Nó cũng không còn dám mắng ra miệng nữa.