Tẫn Vô Song vốn không thích ăn đồ ngọt, thậm chí khi nghe thấy Tô Hồng mang đồ ăn đến cho hắn, hắn còn muốn tiếp tục giả bộ ngủ không ra gặp, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hắn sững sờ, đột nhiên cảm thấy... có chút đói bụng.
"Được." Tẫn Vô Song gật đầu, sau đó trực tiếp chìa tay cầm lấy vài khối điểm tâm, nhét thẳng vào trong miệng.
Quá ngọt.
Hai hàng lông mày của Tẫn Vô Song hơi nhăn lại, ăn vào không ngon như tưởng tượng, dường như là có hơi ngọt quá...
Nhưng hình như Tô hồng lại vô cùng vui vẻ: "Ăn có ngon không? Đây chính là món ta thích nhất, cho ngươi ăn hết đó!"
Tẫn Vô Song vội lắc đầu, hắn không muốn ăn nhiều đồ ngọt như thế!
Nhưng khi trông thấy Tô Hồng cắn một ngụm, cả gương mặt đều hiện lên vui sướng và thỏa mãn, mấy lời phê bình như món này quá ngọt quá ngấy đều bị Tẫn Vô Song nuốt xuống bụng.
Quên đi, cũng không phải là ăn không được.