Từ trong nụ cười của Sharon, Tô Hồng nhận ra được mùi vị âm mưu.
Memphisto cái đóa hoa cao lãnh kia, ở dưới sự kiên trì tưới nước không ngừng của cậu mới có thể tỏa ra nụ cười, chuyện này rất là bình thường.
Nhưng còn Sharon là có chuyện gì đây? Muốn nói chuyện với ngươi, người cười cái gì mà cười?
Mặt Tô Hồng lộ vẻ kinh hoàng, cúi đầu như thế mình đã lỡ lời mạo phạm, nói: "Kính xin ngài có thể lui lại một chút có được không ạ."
Vừa nghe vậy sắc mặt Thiên Sứ bốn cánh trong nháy mắt càng kém, nhưng Sharon lại kỳ lạ vô cùng kiên nhẫn làm theo thỉnh cầu của Tô Hồng.
Tô Hồng hít sâu một hơi, nói: "Có thể tôi nói chuyện này là rất mạo muội, thế nhưng xin ngài...Ở trên yến hội đêm nay, có thể lưu ý Memphisto đại nhân nhiều một chút có được không?"
Ý cười trong mắt Sharon càng thêm thâm trầm: "Là sao? Ta không hiểu ý của ngươi."