Trận chiến ác liệt này, Tô Hồng tưởng rằng mình sẽ chết, cũng sẽ không lấy được DNA.
Nhưng sự thật giống như một bàn tay.
DNA của Tắc Nhâm được lây rồi, sau khi trận chiến ác liệt này kết thúc, Tô Hồng ý thức rõ ràng nghe được giọng nói của hệ thống.
[ Tô Hồng:Hàng Fake à, kế hoạch của ta còn chưa thực hiện xong, Tắc Nhâm còn chưa thấy ta cho nở thuyền mà.]
[ hệ thống: Cậu còn muốn nổ thuyền sao, vị diện sau lo mà thức tỉnh đi! ]
Trong lúc Tô Hồng và hệ thống thảo luận, hắn đã bị Tắc Nhâm bế đặt lên sàn, cả người ướt đẫm, mở miệng thở dốc.
Đập vào mắt hắn là mái tóc bạc trải dài trên mặt nước của Tắc Nhâm, mà Tắc Nhâm đang ôm eo Tô Hồng, giống như một loại thú cưng dưới nước cỡ lớn, thoả mãn mà thích thú.
Tô Hồng trầm mặc một lát.
[ Tô Hồng: Không. ]
Hệ thống khó hiểu.
[ Tô Hồng: Trong danh sách ta đã thu thập được trước đây có bao nhiêu chuỗi DNA? ]