Lý gia gia nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mục Diệc Thần, giận đến tím mặt.
Nhìn thấy nhiều người vây quanh như vậy nhưng tên lưu manh này lại không thèm chạy trốn, không thèm sợ sệt. Đối với hắn mà nói, những người ở đây dường như không hề có tính uy hiếp.
Hắn dùng một tay ôm chặt lấy Lạc Thần Hi vào ngực, không cho nàng chạy mất.
Điều kì lạ là ông lại thấy tên lưu manh này nhìn có vẻ rất xứng đôi với Lạc Thần Hi.
Cái gì đang diễn ra thế này?
Ông cảm thấy mình tuổi cao mắt mờ nên mới nhìn lầm.
Mục Diệc Thần thản nhiên tựa người vào tường, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Lý gia gia không nhịn được nữa, hét lên: "Tiểu tử thối, cậu có nghe thấy hay không? Mau buông Thần Hi ra. Mọi người cùng lên, cho tên lưu manh này một bài học."
"Đúng, đánh cho tên lưu manh này một bài học."
"Ngay cả thiên thần của chúng ta mà cậu ta cũng dám bắt nạt, cậu nghĩ đàn ông trong khu tập thể này chết hết rồi sao?"