Mục Diệc Thần lập tức hóa đá.
Đây là mẹ ruột của hắn à?
Không lẽ Lạc Thần Hi mới là con gái ruột của Đàm phu nhân, còn hắn chỉ là tài khoản tặng kèm khi mua điện thoại?
Mục Diệc Thần đứng ngoài cửa phòng vừa đấm vừa xoa, nhưng vẫn không thể thuyết phục được vợ mình mở cửa.
Ngay cả chìa khóa vạn năng cũng bị Đàm Nguyệt Như giấu mất.
Lạc Thần Hi khó có được một đêm ngon giấc.
Ngày thứ hai, cô tỉnh dậy trong tinh thần phấn chấn, mặt mũi hớn hở xuống lầu ăn sáng.
Mục đại thiếu gia đen mặt nhìn cô.
"Em còn biết xuống lầu à? Anh tưởng rằng em sẽ khóa trái mình trong phòng, không ra ngoài luôn rồi ấy chứ!"
Lạc Thần Hi thấy quầng thâm đen dưới mắt Mục đại thiếu gia, không khỏi hơi chột dạ.
Nhưng mà, cô lại nhớ đến hình ảnh Lạc Thần Tâm gọi Mục Diệc Thần là chồng của ngày hôm qua, hỏa khí trong lòng lại tăng lên.
"Mục Diệc Thần, đêm qua em bảo anh ôm sầu riêng ngủ, anh có làm không?"