Mục Diệc Thần nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: "Đêm qua, ba mẹ anh cố ý gọi điện thoại tới, nói bọn họ nhớ cháu gái, bảo anh mang Đường Đường về cho bọn họ nhìn xem."
Nghe vậy, Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra.
Vội nói: "Vậy hôm nay anh mang Đường Đường trở về đi. Con bé cũng đã hơn 10 ngày chưa về rồi, ông bà nội nhất định rất nhớ con bé. Mai em lại đi đón…"
Mục Diệc Thần khe khẽ lắc đầu, ngắt lời cô.
"Thần Hi, em không cần đi đón con bé nữa đâu. Sau khi Đường Đường trở về, ba mẹ chắc hẳn sẽ không để con bé sang đây nữa."
Lạc Thần Hi chấn động toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt to sáng trong mang theo sự kinh hoàng, trừng mắt nhìn Mục Diệc Thần.
Há to miệng, lại không nói nên lời.