Thịnh Dục đột nhiên xích lại gần, cắt đứt lời cô.
"Tiểu khả ái, cô có còn nhớ khi tôi ở học viện Sanctus Georgius được gọi là gì không?"
"Ác… Ác ma?"
"Đúng rồi, đã rơi vào tay ác ma còn muốn chạy sao? Có phải quá ngây thơ rồi không?"
"Hả?!"
Lạc Thần Hi còn chưa kịp phản ứng thì Thịnh Dục đã hôn lên mặt cô.
Cô bất giác tránh né.
Thịnh Dục hôn không trúng cũng không động thủ tiếp nữa, anh ta chỉ cười khẽ một tiếng rồi quay người đi.
Lạc Thần Hi che miệng, hai mắt cô trừng to đầy sợ hãi.
Thịnh Dục sẽ không….
Sẽ không phải có ý kia chứ?
….
Sáng sớm, trong biệt thự Mục gia cũng không hề yên tĩnh.
Lạc Thần Tâm nắm chặt điện thoại, vẻ mặt dữ tợn.
"Reis, ý cậu là sao? Cái gì mà "lại" xảy ra sai sót? Không phải hôm qua tôi đã nói với cậu rồi sao, ngàn vạn lần không được để chuyện của Lạc Thần Hi xảy ra sai sót nào, nhất định phải xử lý gọn gàng sao? Lúc đó cậu đã đồng ý với tôi còn gì?!"