Bạch Thế Huân hôn tới khiến cho Phương Tử Thiến vội vàng không kịp chuẩn bị.
Hơn nữa cảm xúc của anh ta rõ ràng rất kích động, nụ hôn này vội vàng đến khác thường còn mang theo sự nôn nóng bất an khó diễn tả thành lời.
Phương Tử Thiến bị anh ta hôn đến không thở nổi, vô thức muốn lùi lại.
Nhưng đúng lúc cô ấy vừa né tránh một chút lại bị Bạch Thế Huân ôm chặt kéo trở về.
Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông chứa đầy sức lực như thép khoá chặt cô ấy lại khiến cô ấy hoàn toàn không thể động đậy cũng không thể trốn..
Rơi vào đường cùng, Phương Tử Thiến chỉ có thể bám vào trong ngực Bạch Thế Huân, toàn thân cô ấy xụi lơ đành để mặc cho anh ta sắp xếp.
Không biết qua bao lâu, Bạch Thế Huân mới khẽ ngẩng đầu.
Phương Tử Thiến đã nghẹn đến mặt đỏ lên, vừa lấy lại được tự do không thể chờ đợi thêm mà ngửa đầu hít vào từng ngụm khí.
Bạch Thế Huân...anh ta điên rồi sao?