"Hóa ra cho tới nay cô ấy có tâm lý như vậy."
Phó Thời Khâm mơ hồ suy nghĩ cẩn thận mấu chốt vấn đề giữ mình và Lăng Hiểu, anh ta biết cô ấy đối với tình cảm không giống người khác, cho nên vẫn luôn tùy theo cô ấy.
Nhưng trước kia anh ta thật sự không nghĩ tới, cô ấy lại có tâm lý tiêu cực như vậy đối với chuyện tình cảm.
Mấy năm nay, cô ấy và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, đến lúc người thân duy nhất của cô ấy qua đời, có vẻ như cô ấy không còn tình cảm ỷ lại với thế giới này nữa.
Cố Vi Vi nặng nề thở dài, "Cô ấy cho rằng cuối cùng sẽ không thuộc về cô ấy, cho dù thỉnh thoảng trong lòng cũng sẽ muốn, nhưng lý trí sẽ bắt cô ấy kìm nén không đi hy vọng xa vời, cho nên cậu muốn theo đuổi cô ấy không phải chuyện dễ dàng."
Loại tâm lý này rất giống lúc đầu cô biết Phó Hàn Tranh, thời điểm đó cô cho rằng mình và Phó Hàn Tranh không có kết quả, cho nên vẫn chống lại tình cảm của anh.