Phó Thời Khâm cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm người đàn ông kia, sau đó nhìn sang đứa bé đang ăn kẹo bên cạnh.
"Hai vị, xưng hô như thế nào?"
Người đàn ông kia trả lời, "Nguyên Sóc."
Đứa bé kia bỏ cây kẹo trong miệng ra, nói.
"Tiểu Nguyên Bảo."
Phó Thời Khâm nhìn em bé tròn vo như cái banh bao nhỏ kia, "Em thật sự rất tròn đấy."
Đại ca bảo hắn đưa người về, còn nói sẽ về nước.
Nói cách khác, đại ca tin tưởng lời của người này, Mộ Vi Vi vẫn chưa chết.
Nguyên Sóc bế con trai lên xe của Phó Thời Khâm, theo hắn quay về biệt thự Thiên Thủy.
"Cái đó… anh nói anh biết Mộ Vi Vi đang ở đâu, làm sao mà anh biết được, rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu?"
Nguyên Sóc vừa cho con trai ăn cơm, vừa nhìn Phó Thời Khâm.
"Bây giờ mà nói với cậu, lát nữa lại phải nói lại với Phó Hàn Tranh thêm lần nữa, thật phiền phức."
"Tôi…"
Phó Thời Khâm bực mình, nói cho hắn nghe thì anh ta mất miếng thịt nào chắc?