Ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh.
Cố Vi Vi cảm thấy trong người không thoải mái, đầu đau nhức, mí mắt cô giống như nặng ngàn cân, bên tai mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô.
Cẩn thận lắng nghe, là giọng của Phó Hàn Tranh.
Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông với gương mặt lo lắng đang ngồi bên cạnh giường, theo phản xạ, cô muốn đưa tay lên sờ chỗ đau nhức trên đầu.
Phó Hàn Tranh vươn tay ngăn lại, dịu dàng nói.
"Em đừng đụng vào đầu, đừng lộn xộn, trên đầu em có vết thương."
Cố Vi Vi khó chịu nhíu mày, giọng nói suy yếu.
"Em sao thế?"
Cô chỉ nhớ rõ, anh đến bệnh viện đón cô, sau đó, cô còn chưa đến trước mặt anh, trước mắt đã tối sầm.
Phó Hàn Tranh nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
"Đầu em bị trúng đạn, vừa mới phẫu thuật, không thể lộn xộn, em phải nằm trên giường tĩnh dưỡng."
"Trúng… Trúng đạn ư?" Cố Vi Vi ngạc nhiên.