Trong khi Phó Hàn Tranh tràn đầy chờ mong đến buổi tối bổ sung hạng mục cuối cùng của buổi hẹn hò hôm qua thì Cố Vi Vi lại vì tối hôm qua lên núi ngắm sao mà cảm lạnh đau đầu.
Buổi chiều sau khi hai đứa bé ngủ trưa, cô cũng uống thuốc rồi đi ngủ.
Ngủ đến khi trời tối, Phó Hàn Tranh tan làm về không thấy người, quay sang hỏi bà Phó.
"Vi Vi đâu mẹ?"
"Nói là đau đầu, uống thuốc rồi đi ngủ rồi." Bà Phó nói.
Phó Hàn Tranh nghe thấy hai chữ đau đầu, thần kinh nhạy cảm căng thẳng, vội vàng về phòng ngủ chính.
Người trên giường còn ngủ say, sắc mặt có chút yếu ớt, anh đưa tay sờ trán cô cũng không có dấu hiệu phát sốt.
Nhưng nghe thấy bà Phó nói vậy lại lo lắng cô vì thí nghiệm kia mà để lại di chứng đau đầu.
Vì thế vẫn đánh thức người đang ngủ say dậy.
"Vi Vi?"
Cố Vi Vi bị anh gọi mấy lần mới miễn cưỡng mở mắt.
"Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ rưỡi." Phó Hàn Tranh nói xong, hỏi: "Mẹ nói em đau đầu, sao vậy?"