Cố Vi Vi dặn dò Lenine xong, bảo Từ Khiêm mang một ly hồng trà đến, nhàn nhã tiếp tục xem sách, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những gì cô nghe được ở cửa hàng.
Phó Hàn Tranh qua một giờ mới kết thúc hội nghị, lúc trở về nhìn thấy mấy cái túi mua sắm trên ghế sa lon thì hỏi.
"Đi ra ngoài?"
"Điềm Điềm đã ăn hết bánh quy nhỏ, vừa khéo gần đây có chi nhánh cửa hàng đó nên em đi mua, ngay sau đó nhìn thấy bộ đồ gia đình rất đẹp nên liền mua hết." Cố Vi Vi khép sách lại, lấy quần áo mình vừa mua về ra như khoe của quý.
Hơn nữa, lấy cái áo mua cho anh ra, tiến lên đo thử.
Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn một chút, "Chắc là sẽ vừa."
Cô lại để đồ của anh xuống, đi lấy áo vest nhỏ và nón mua cho Hữu Hữu và Điềm Điềm.
"Nhìn xem, quá đáng yêu."
Phó Hàn Tranh đưa tay gẩy gẩy quả cầu lông nhỏ trên mũ, "Ánh mắt của em luôn tốt."
Cố Vi Vi gật đầu, khen ngợi bản thân một phen.