Phó Thời Dịch buông đũa xuống, sắc mặt thoáng cái xụ xuống.
"Có ai làm cha nói con mình như vậy sao?"
"Cha nói sai sao?" Phó Thắng Anh hỏi lại, đánh giá mái tóc màu sắc kỳ lạ của anh ta.
"Đã là người sắp ba mươi rồi, suốt ngày nhuộm mấy màu tóc kỳ lạ như vậy, mỗi ngày tỏ ra dễ thương trên weibo như mấy tên trai trẻ mới nổi vậy."
Phó Thời Khâm nghe vậy, tâm tình khoái trá gắp đùi gà cho cha mình.
"Cha, cha nói đúng, nên có người dạy dỗ nó từ sớm."
Anh ta nói, trên mặt không che giấu được vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Công ty đã có anh trai của con và cậu hai nhà họ Phó, còn bảo con đi làm nữa, con lại không hứng thú." Phó Thời Dịch cãi lại.
Anh ta hoàn toàn không có hứng thú với sự nghiệp tập đoàn nhà họ Phó, lúc trước học xong đại học anh ta nói muốn mở công ty mới, trong nhà muốn để tự anh ta xông pha một lần nên cũng không phản đối.