Khi Phó Hàn Tranh tan tầm về nhà cũng là lúc Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch cùng nhau trở lại.
Do muốn về đây bàn bạc về việc thành viên trong tổ nghiên cứu nên Hà Trì cũng cùng bọn họ quay trở lại. Đứng từ xa bọn họ đã nhìn thấy ánh lửa trong bóng đêm.
"Ê, Hà Trì, hình như nhà anh bị cháy."
"Cái gì mà hình như chứ, là nhà tôi đấy." Hà Trì xuống xe, chạy qua đó liền nhìn thấy nhân viên an ninh của khu biệt thự đang cố gắng dập lửa, hơn nữa xe cứu hỏa cũng đã tới rồi.
Phó Thời Khâm xuống xe, đứng nhìn từ đằng xa, nói:
"Không phải chứ. Mấy người này chắc sẽ không bất cẩn đến mức xảy ra hỏa hoạn lớn như vậy đâu nhỉ."
Người có thể sống ở đây, dù là người giúp việc hay bảo vệ đều là tinh anh trong tinh anh. Bọn họ sao có thể phạm thứ sai lầm sơ đẳng thế này.
"Mẹ ơi, đừng bảo là gia sản của con cũng bị đốt sạch đấy nhé." Phó Thời Dịch kêu gào thảm thiết.
Do bị anh trai ghét bỏ nên anh và Phó Thời Khâm đều dọn tới nhà Hà Trì ở.