Bên phía nhà họ Tần, Tần Mạn và Tần Phong vừa mới bàn bạc xong lý do thoái thác, đang muốn liên lạc với mấy người Cố Vi Vi, Phó Thắng Anh đã đi đến.
Hai người nhìn thấy Phó Thắng Anh với sắc mặt xanh mét xông vào trong phòng khách, cả hai đều ngẩn người.
"Chú Phó, sao chú lại đến đây?"
"Các người chuẩn bị bắt tay với nhà họ Cố để tiêu diệt nhà họ Phó chúng tôi, chẳng lẽ tôi còn không thể đến hỏi." Phó Thắng Anh lạnh lùng nói.
Tần Phong nghẹn lời, thật vất vả mới ổn định lại được tâm trạng, lúc này trong lòng ông ta lại cảm thấy căng thẳng.
Tần Mạn liếc thoáng qua ông ta, cố gắng bình tĩnh nói với Phó Thắng Anh.
"Chú Phó, chú nhất định đã hiểu lầm chuyện gì rồi, chuyện Hữu Hữu bị bắt cóc, quả thật là do chúng cháu đón tiếp không chu đáo."
"Chẳng qua chúng cháu đã tìm ra được manh mối hữu dụng, đang muốn liên hệ với Vi Vi và Phó Hàn Tranh."
"Manh mối gì?" Phó Thắng Anh hỏi.
Tần Phong bày ra vẻ mặt tươi cười nói: