Lạc Thiên Thiên nghe xong lời Nguyên Mộng nói, tâm trạng cũng có chút thấp thỏm.
Nếu anh hoàn toàn không thèm để ý, không có phản ứng gì, vậy đoạn tình cảm này cô còn nên tiếp tục kiên trì nữa không?
Sau một lúc lâu Nguyên Mộng không nghe thấy cô nói nữa thì lên tiếng hỏi.
"Làm sao, sợ hãi?"
"Chị Nguyên Mộng, ép buộc một người không thích mình, thật sự có đúng không?" Lạc Thiên Thiên thì thầm.
Đối phương đã biểu đạt rõ ràng không thích cô, nhưng mà cô lại không chấp nhận, dây dưa không dứt.
Nghĩ rằng chỉ cần mình thật lòng thích, một ngày nào đó anh sẽ động lòng với cô.
"Chuyện tình cảm này làm sao lại gọi là ép buộc được, đàn ông theo đuổi phụ nữ, phụ nữ theo đuổi đàn ông là chuyện rất bình thường, trên đời này làm gì có chuyện hai người yêu nhau khi vừa mới quen biết đâu, còn không phải đều cần có kịch bản mới tán được sao."Nguyên Mộng ở đầu bên kia một tay kẹp thuốc lá hít một hơi rồi nhả khói.