Cố Vi Vi im lặng lắc đầu, nếu như không có sự xuất hiện của Phó Hàn Tranh, có lẽ cô càng oán hận sự tàn nhẫn và bất công của số phận.
Thế nhưng bởi vì sự xuất hiện của anh, cho nên những chuyện cô đã trải qua, cô không cảm thấy ủy khuất.
Cô chỉ coi đó như là một trắc trở nhất định phải trải qua để đến được bên cạnh anh.
Chính vì trải qua những khó khăn mới phát hiện ra phần che chở này lại ấm áp và trân quý như thế.
Bà Phó nhìn thấy vẻ mặt thương cảm của hai người, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Đều là những chuyện đã qua, không nên nhắc đến làm gì, nếu như cháu không muốn tổ chức tiệc sinh nhật một tuổi cho đứa nhỏ, chúng tôi sẽ chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà họ Phó, không mời khách bên ngoài đến."
Cô nói không muốn bọn nhỏ bị quá nhiều người bên ngoài chú ý, đây chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất chính là cô và Hàn Tranh còn chưa có tái hôn, cô và đứa nhỏ đều danh không chính, ngôn không thuận.