Buổi tối, mấy người ở khu nhà cũ nhà họ Phó, bởi vì phát hiện ra sự tồn tại của Hữu Hữu và Điềm Điềm, bọn họ đều có cảm giác vui vẻ xen lẫn với lo lắng, mấy người đều mất ngủ.
Bọn họ vui vì mình có thể làm cụ nội, ông nội, bà nội, lo lắng là vì chuyện này mai, bọn họ đến đó, Cố Vi Vi lại không cho bọn họ gặp hai đứa bé.
Cho nên ngoại trừ hai người Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch, ba trưởng bối trong nhà thật đúng là mất ngủ cả đêm.
Lúc ăn sáng, Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của ba người.
"Bởi vì chuyện đi thăm cháu mà mọi người kích động đến mức không ngủ được sao?"
Phó Thắng Anh liếc thoáng qua hai người: "Anh trai con nói khi nào trở về?"
"Anh con không nói cụ thể, chỉ nói anh ấy sẽ nhanh chóng về." Phó Thời Khâm nói.
"Chuyện lớn như vậy nó lại không lo, chẳng lẽ nó không sợ bên kia xảy ra chuyện gì bất ngờ à?" Phó Thắng Anh bất mãn nói.