Kể từ ngày Phó Hàn Tranh được nếm mùi "thịt", Cố Vi Vi liền cảm thấy mỗi ngày của mình đều trải qua như nước sôi lửa bỏng.
Hai ngày đầu Phó Hàn Tranh còn kiêng dè sức khỏe của cô, cho nên tạm coi như có kiềm chế, một đêm nhiều nhất hai lần liền tha cho cô.
Nhưng đàn ông bị bỏ đói quá lâu, chẳng được mấy ngày đã lại bắt đầu đòi cả gốc lẫn lãi, dùng mọi biện pháp cứng rắn mềm mỏng để đòi lại thiệt thòi trong suốt một năm sinh hoạt vợ chồng kia.
Anh mỗi ngày đều thỏa mãn đi làm, còn Cố Vi Vi thì thường nằm đến trưa cũng không dậy nổi.
Lúc tỉnh dậy, đã gần đến giờ ăn trưa rồi.
Vừa xuống phòng khách, không ngoài dự đoán lại bị Nguyên Mộng chê cười.
"Chị đã bảo rồi mà, thể lực của em bây giờ kém quá."
Cố Vi Vi trừng mắt nhìn sang, "em là do….. do ngủ không ngon mà thôi, chị nghĩ linh tinh gì thế."