"Dọn nhà đi thành Sử Lai Khắc? Ta không có ý kiến. Hoàn toàn đồng ý!" Nam Trừng từ phòng bếp nhô đầu ra, gương mặt mang theo vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, "Con trai, thật sự có thể sao? Sẽ không gây phiền toái cho con đấy chứ?"
Lam Hiên Vũ vội vàng lắc đầu, nói: "Dĩ nhiên sẽ không gây phiền toái, chỉ cần hai người muốn đi, con nhất định sẽ xử lý tốt."
"Phu quân, còn chàng? Công việc của chàng có thể hay không….." Nam Trừng nhìn về phía Lam Tường.
Lam Tường hiện tại đã có quân hàm đại tá, những năm này hắn vẫn luôn theo đội thăm dò đi thăm dò các tinh cầu, hoàn thành không ít nhiệm vụ cho nên mới được thăng chức.
Lam Tường mỉm cười, nói: "Từ sau khi Hiên Vũ đi học viện Sử Lai Khắc, ta cũng thường xuyên không ở nhà. Những năm này, thật là có lỗi với nàng. Vì hai mẹ con nàng, công việc hay bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng nữa. Ta đã xin được điều động đi. Về sau không đi thăm dò nữa, ở nhà với nàng, đền bù tổn thất cho nàng."