"Tốt, tốt, thông qua." Thịt mỡ trên người lão giả mập mạp run lên, xoay người biến mất.
Ánh sáng lại hiện lên, một lão giả có dung mạo hơi hung dữ xuất hiện, vừa xuất hiện, hắn liền quát lớn nói: "Ngươi có ghen tị với người khác hay không?"
"Sẽ không. Muốn làm gì, muốn đạt được cái gì, chỉ cần chính mình cố gắng thì sẽ được thôi. Cố gắng sẽ có được thu hoạch." Lam Hiên Vũ đáp.
"Thông qua." Lão giả vung tay lên, trực tiếp biến mất.
Ngay sau đó, một vị khác lại xuất hiện, dung mạo của vị này càng hung dữ hơn vài phần, có thể dùng từ vẻ mặt dữ tợn để hình dung.
"Dưới tình như thế nào thì ngươi sẽ phẫn nộ?"
Lam Hiên Vũ nói: "Chuyện đó xảy ra rất nhiều, thời điểm bản thân không đủ cố gắng, sẽ sinh ra cảm giác phẫn nộ với chính mình. Khi nhìn thấy cái ác ỷ thế làm bậy cũng sẽ có, còn có...."
"Dừng, vậy thời điểm ngươi phẫn nộ có thể duy trì được bình tĩnh không?" Lão giả quát lên, ngăn Lam Hiên Vũ đang tiếp tục nói.