Trên người Vũ Thiên tản ra một vệt ánh sáng, Hồn Linh Thụ Xà khổng lồ được phóng xuất ra ngoài. Thời điểm đuôi rắn khổng lồ sắp quất xuống gần mặt đất đột nhiên rút lại, căn bản là nhờ vào phản lực của Vũ Thiên từ trên trời giáng xuống.
Lam Hiên Vũ lui người về phía sau, đứng sau lưng Vũ Thiên, cũng chính là đứng trên phần đầu khổng lồ Thụ Xà. Cảm nhận được sự tồn tại của Lam Hiên Vũ, Thụ Xà liền bật ra một tiếng gầm gừ, một cây Lam Ngân Thảo màu vàng quấn vào phần cằm của nó. Làm toàn thân Thụ Xà tản ra từng đạo kim quang mờ nhạt.
Lúc này, cơ thể của Thụ Xà rõ ràng đã lớn hơn một vòng, vảy trên người đã phình ra một chút, cơ hồ còn tản ra một vệt ánh sáng màu vàng mờ ảo. Vũ Thiên cầm trong tay một thanh kiếm, hơi thở trên cơ thể hoàn toàn bùng nổ. Sức mạnh linh hồn dâng trào, bao phủ xung quanh cơ thể anh ta, toàn bộ cơ thể anh ta giống như sắp nổ tung. Hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng lên.