Dần dần, Lam Hiên Vũ cảm nhận được một loại cảm xúc, xuất phát từ kim loại của mình, rõ ràng là vui vẻ hân hoan, tràn ngập cảm xúc phấn khởi kích động!
Quá thú vị rồi. Kim khí này vậy mà lại ăn khớp với việc rèn đúc của Nhạc thúc thúc. Hơn nữa còn kêu gọi anh ta mỗi một lần đập xuống. Cảm xúc hứng phấn kia của nó đều nhờ quá trình rèn đúc mà trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
"Đinh!"
Âm thanh giòn vang bên trong, Nhạc công tử thu lại song chùy, mỉm cười: "Tỉnh dậy đi!"
Nhất thời, giống như là hưởng ứng lời anh nói, kim loại kia giống như là đang tỉnh lại. Cứ như vậy liền hóa thành hình rồng, bay lên trời. Lại thật sự biến thành một con Kim Long, mang theo cảm xúc hưng phấn và vui vẻ bay về phía Nhạc công tử. Lượn quanh người anh, bay đủ ba vòng, mới trở lại trên cái đài rèn đúc một lần nữa, hóa thành một khối kim loại tròn nhỏ hơn so với trước đó.
Nhạc công tử mỉm cười, chùy rèn trong tay nhẹ nhàng đánh vào phía trên khối kim loại kia.