Lam Hiên Vũ dần dần không còn nhận thức được thế giới bên ngoài, tất cả những gì anh có thể cảm nhận là chính mình.
Trong tâm trí anh xuất hiện là hình ảnh bản thân đang lái chiếc chiến hạm bay vút vào trong không gian. Lúc này, cơ thể anh dường như là toàn bộ vũ trụ. Vũ trụ này nửa hư nửa thật, hấp dẫn linh thức của anh. Nó cũng ảnh hưởng đến anh một cách tinh tế, để anh cảm nhận được mọi thứ.
Anh nhìn thấy một đại dương có màu vàng, sóng biển cuồn cuộn dâng trào, không ngừng đổ dạt vào bờ.
Khoảng không gian bên trên đại dương màu vàng ấy, xuất hiện những vầng sáng màu vàng nhạt nhạt mờ mờ ảo ảo, dường như cả bầu trời đều là màu vàng vậy.
Sóng biển dâng trào mỗi lúc một dữ dội hơn, ánh sáng màu vàng trên bầu trời dần trở nên rõ ràng. Trong ý thức của Lam Hiên Vũ, nước biển màu vàng không ngừng dâng lên, như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.