Xa xa, phía khán đài, trong tiếng ầm ầm kịch liệt, chiếc vỏ bảo vệ cuối cùng bị xuyên thủng trực tiếp, ở nơi không có bóng người nào trên khán đài, trong nháy mắt xuất hiện một lỗ hổng rộng ba mươi mét, một mảnh khán đài giống như vừa bị xóa sạch không dấu vết.
Uy lực từ một đòn tấn công, kinh khủng như vậy.
Đại Kích màu xanh đen cuộn lại, chui vào ngón tay cái trên bàn tay phải của Lam Hiên Vũ, mà trong khoảnh khắc này, những chiếc vảy bảy màu trên người Lam Hiên Vũ tựa như băng tuyết đang tan ra, lặng lẽ biến mất vào cơ thể, tan biến không còn dấu vết.
Lam Hiên Vũ lúc này như đang trong mộng, đến giờ phút này, dường như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Lam Hiên Vũ giơ cổ tay lên theo bản năng, nhìn vào thời gian phía trên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa, Trịnh Long Giang thậm chí không dám tiếp tục tấn công anh nữa, Lam Hiên Vũ nhoẻn miệng cười với hắn: "Học trưởng, thời gian đã đến."
Giờ khắc này, toàn bộ trường đấu yên lặng như tờ.