Lam Tiêu và Nam Trừng bỗng nhiên nhìn thấy con trai, Nam Trừng đưa hành lý cho chồng, chạy tới, ôm chặt, rồi hôn lên má Lam Hiên Vũ.
"Nhớ con nhiều lắm."
Lam Hiên Vũ hơi đỏ mặt: "Mẹ..."
Đôi mắt của Nam Trừng đỏ hoe, ôm lấy người con trai cao lớn, rơi nước mắt:
"Lớn quá rồi, nhưng mà gầy quá! Nhất định là con đã rất vất vả."
"Không, không vất vả chút nào." Trong vòng tay của mẹ, Lam Hiên Vũ như có một chỗ dựa vững chắc, miệng nói không mệt, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ mềm yếu mà thường ngày không hề có.
Lam Tiêu lúc này cũng bước đến, nét mặt hiền hòa, xoa xoa đầu Lam Hiên Vũ: " Lớn hơn rất nhiều."
Lam Hiên Vũ nói: " Bố, mẹ, đây là Thiên Thu, bố mẹ đã từng gặp qua."
Băng Thiên Thu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát Lam Hiên Vũ và bố mẹ cậu ấy.