"Dạ, lão sư." Lam Hiên Vũ cung kính nói.
Ba năm qua đi, Lam Hiên Vũ lớn lên.
Hắn so với các bạn cùng tuổi vốn thân hình cao lướn, lúc này gần 11 tuổi, thân hình đã cao hơn 1m5, ở trong lớp cũng xem như nằm hàng đầu trong những người có dáng vóc cao.
Mặt mày mở ra một ít, vẫn còn chút phần đáng yêu khi còn bé, lại càng thêm mấy phần tuấn tú. Sợi tóc mềm mại phủ trên trán, bởi vì có mồ hôi, có vẻ hơi ướt át, đôi mắt to đặc biệt sáng ngời. Hết sức chăm chú nghe Quý Hồng Bân nói.
"Ừ, được, hôm nay chỉ tới đây thôi. Sau này trở về ngươi cũng phải suy nghĩ thật kĩ."
"Vâng." Lam Hiên Vũ lần nữa cung kính đáp.
Do dự một chút, Quý Hồng Bân nói: "Còn có…, ngươi phải cố gắng ngồi thiền, tranh thủ tiến sâu vào trạng thái thiền, Hồn Lực ngươi…"