Thanh Dương Mộc Hề vừa mới nói xong, mọi người trong sân đã biến sắc.
Tiểu Bạch lại càng co rụt người lại, đôi mắt sáng lạnh như lộ ra bên ngoài, tỏa ra sát khí nhìn mấy Yêu Tộc còn lại trong sân.
Yêu khí trong cơ thể nàng nồng đậm, huyết mạch lại càng cường hãn, những Yêu Tộc khác bị nàng bức bách, đã nhao nhao tản ra.
Mà Diệp Nhạc thì lại càng bối rối.
Tuy hắn được mọi người trong sân gọi là Đế Tôn, nhưng mỗi một con Yêu ở nơi này, thực lực đều vượt xa hắn.
Bị cả bầy Yêu xúm lại, hắn đã sớm hãi hùng khiếp vía, nghe vậy càng thất kinh.
Quay đầu nhìn Hạng Sí, đối phương lại càng nhẹ nhàng lắc đầu, trong đôi mắt toàn sự lạnh lẽo.
Với hắn mà nói, Tôn Hằng đã chết!
"Gặp Nhân Tộc thì giết sao!"
Tôn Hằng nhìn bầy Yêu xung quanh, cười lạnh lùng: "Yêu Đế các ngươi từng được ta cứu, lại được ta truyền thụ công pháp mới có ngày hôm nay, bây giờ ta lại càng đưa hắn tới Vạn Yêu Cốc."
"Thế nào, các ngươi tính lấy oán báo ân?"