Trên đường về nhà nhìn thấy ba cô gái của Chúc gia có hơi ngơ ngác, liền nhìn thấy trưởng bối gia tộc vội vàng.
"Thất thúc công!"
Chúc Ngọc Dung nhỏ tuổi nhất khoé miệng nhếch lên, gương mặt đầy sợ hãi nép vào trước ngực đối phương khóc rống lên..
Người mới tới vốn dĩ còn muốn mắng mấy câu, trên mặt cũng đầy bất đắc dĩ.
Lập tức vỗ nhẹ đầu vai Chúc Ngọc Dung, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, không phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?"
"Xem ra quả chuông Nhuyễn Âm của Nhạn muội thật phi thường, ba người hợp lực mới có thể trốn thoát khỏi Hoa Đào Đạo Nhân kia."
Một người tuổi còn trẻ vỗ nhẹ lồng ngực của mình, vẻ mặt hơi thả lỏng: "Thật sự là doạ chúng ta sợ chết mất!"
"Không đúng!"
Một vị phu nhân mặc cung trang nhíu mày: "Hoa Đào Đạo Nhân không phải loại dễ dàng gì, ba người các ngươi..."
"Nếu không còn chuyện gì, cũng đừng hỏi nhiều nữa!"