Sau một phen đại chiến bằng nước bọt sau, Đại Ung thái tử Chu Huyền sắc mặt âm trầm phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại Tôn Hằng ngồi cười một mình.
"Hắn… Vậy mà hắn cũng đồng ý!"
Trác Nhất Hiền đang đứng một bên bị khí thế hai bên đánh tới, sớm đã chảy mồ hôi đầu mặt, giống như rơi vào trong chiến trường kịch liệt.
Cho tới lúc này, hắn vẫn còn chưa tin được, Tôn Hằng dùng công phu sư tử ngoạm thế kia, mà đối phương vẫn đồng ý!
"Cũng chưa đồng ý hoàn toàn đâu."
Tôn Hằng lắc đầu, nhưng nét cười ở trên mặt vẫn không mất: "Tài liệu thì chắc chỉ được một nửa, hơn nữa những vật như Trúc Cơ Đan, Ất Mộc Túy, đều phải luyện thành công mới có thể đưa được."
"Vậy đã rất nhiều rồi!"
Trác Nhất Hiền giật mình một cái, tuy tu vi hắn không cao, nhưng cũng hiểu rất rõ giá trị của các vật này.
Giống như Tân Kim Chi Tinh, đều là thứ rất hiếm thấy, nhưng Tôn Hằng lại đòi tới ba cân!
Gia trì tăng phúc Kim Tỏa Khải, lại càng dư xài.