Giọng nói phẫn nộ còn chưa dứt đã thấy một đạo thân ảnh phá rừng mà xuống xuất hiện trước mặt cả đoàn người.
Đây là một vị đồng tử răng trắng môi hồng với hai bím tóc hai bên đang trừng đôi mắt tròn vo phẫn nộ nhìn mọi người.
Nhất là Bạch Dật mới vừa lấy Như Ý Thủy Yên Đằng xuống.
"Tên ăn trộm!"
Hai má đồng tử gồ cao, tức giận bừng bừng, bất quá nhìn qua không chỉ không khiến người khác sợ mà ngược lại còn lộ ra chút đáng yêu.
"Ăn trộm?"
Lông mày Bạch Dật nhăn lại, một tay nắm chặt dây leo nói: "Vài dặm bán kính xung quanh chỗ này cũng không hề có hàng rào ngăn cấm gì, tự nhiên là nơi vô chủ, chẳng nhẽ ngươi lại muốn nói vật này là của các ngươi?"
"Đương nhiên!"
Đồng tử ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Chỗ này không có hàng rào cấm cản là vì trăm triệu dặm xung quanh đây đều là địa bàn của Lão tổ Hồ Lô tiên nhân nhà ta, có ai không biết, có ai không hiểu?"