Bên trên tường mây, Tôn Hằng đứng chắp tay, sắc mặt hơi tối tăm phiền muộn.
Bên cạnh hắn là Chu Anh đang tò mò nhìn xung quanh.
Hai nữ của Thiên Âm Tông cùng Tiểu Bạch thì đi Thượng Chân Tông, bên đó còn có đệ tử của Thiên Âm Tông, các nàng cần phải trông coi.
Mà Tiểu Bạch thì đi động phủ cũ của Tôn Hằng, mang cha mẹ của nàng trở về.
Tường mây rơi xuống Thanh Loa Dụ, trước động phủ, đã có hai bóng người lẳng lặng chờ ở đó.
"Sư tôn!"
So với năm đó, Diệp Nhạc đã trở nên ổn trọng rất nhiều.
Thương Ưng Hạng Sí đứng ở bên cạnh, mặc dù không nói tiếng nào, nhưng vẫn thể hiện tính cách ương bướng như trước.
Huyết mạch Yêu Đế trong người Diệp Nhạc đã kích mạch, nếu không, hắn không có tiến giai đạo cơ cũng không thể sống tới bây giờ.
"Ừ."
Tôn Hằng tùy ý gật đầu, cất bước đi vào trong động phủ.
Những người khác thấy sắc mặt của hắn âm trầm, cũng không dám quấy rầy, theo bước đi vào trong động phủ.