"Lộc cộc... lộc cộc..."
Trên đại điện, Tôn Hằng vừa khẽ gõ tay vịn, vừa nhắm mắt trầm tư.
Dưới quầng sáng bao phủ, bóng dáng hắn có chút mơ hồ, sắc mặt cũng khuất trong bóng râm không nhìn rõ lắm.
"Tiền bối."
Thạch Vân tiễn mọi người đi rồi quay lại: "Bọn họ đã đi, phỏng đoán là đi triệu tập thế lực các nơi."
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, hai mắt hơi hé mở nhìn về phía Thạch Vân, chậm rãi mở miệng: "Đối với chuyện này, ngươi nghĩ thế nào?"
Đôi mắt Thạch Vân lấp lóe, nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối không có ý định rời đi sao?"
Tôn Hằng khẽ gật đầu: "Đã thuận đường, hà tất lại phải đi chịu nỗi khổ bôn ba lao lực?"
"Vậy vãn bối cảm thấy, việc này có thể thành!"
Thạch Vân nghiêm túc nói: "Ngay cả Lục Nguyên Tử kia cũng có thể nhất thống bốn phương, huống chi là tiền bối?"
"Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác)."