Trong không trung, một cơn gió lạnh mắt thường khó nhìn thấy tạo thành một đường cong, bay về phương xa.
Trong gió lạnh, sắc mặt Tôn Hằng tái nhợt, hơi thở suy yếu.
Thương thế của hắn rất nặng!
Tuy thân thể của hắn mạnh, nhưng thần thông của Phùng Mộng Thu lại không yếu chút nào.
Bị thần quang liên tục đánh vào, coi như cơ thể Tôn Hằng đã rèn luyện ngàn vạn lần, cũng không chịu nổi.
Lúc này, cả người hắn không chỗ nào mà không bị thương, thậm chí hai gò má cũng bị đánh tạo thành một lỗ máu rất sâu.
Cánh tay phải vặn vẹo, xương chân gãy biến dạng.
Nhất là ngực, xương trắng dày đặc, nội tạng nhúc nhích, đều lộ ra không khí.
Cả người, nhìn vô cùng thê thảm!
Hơn nữa lúc này hắn còn trong trạng thái suy yếu khi sử dụng bí thuật, thực lực không bằng khi hoàn hảo hai phần mười.
Nhưng quỷ dị là, tuy tình trạng của hắn cực kỳ thê thảm, nhưng sức sống trên người vẫn nồng đậm.