Đề nghị của Diệp Ngưng Tuyết, cũng khiến cho nơi này rơi vào trong im lặng, chỉ có Diệp Nam đang căng thẳng lòng đặt ngay ở cổ họng.
Một lát sau, Diệp Thủ Thành mới liếc nhìn Diệp Nam một cái, chậm rãi gật đầu: "Như vậy, cũng được."
"Tại hạ không có ý kiến."
Tôn Hằng cũng lập tức mở miệng, chỉ là một hư danh mà thôi, đối với hắn mà nói thì chả là cái gì.
"Phù…"
Gánh nặng trong lòng Diệp Nam rơi xuống, nhịn không được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nét mặt cũng xuất hiện ý cười.
"Tôn đạo hữu, làm khách khanh trưởng lão của Diệp gia có rất nhiều chỗ tốt."
Chuyện này, Diệp Ngưng Tuyết ứng đối tự nhiên hơn Diệp Nam nhiều, lập tức cười nói: "Không nói tới chuyện khác, thì những tài liệu mà đạo hữu cần khi trước, có thể thu nhập nhanh hơn rất nhiều."
"Đương nhiên, giá tiền cũng được ưu đãi nhiều hơn!"
"Xem ra, là tại hạ chiếm lợi lớn."