Trở về bang phái, đem chuyện gặp người của Thiên Đao Môn và Ma Môn báo lên cho đường chủ,
Tôn Hằng sắc mặt ngưng trọng đi về nhà của mình.
Mấy ngày tiếp theo, hắn giống như biến mất vậy, không lộ mặt qua.
Mấy năm này, có thể nói đây là thời gian vô tư tự tại nhất của Tôn Hằng.
Đan được, công pháp đầy đủ, thực lực cũng liên tục đề thăng, cũng không phải làm mấy công việc lặt vặt.
Để cho hắn quên mất sự nguy hiểm của thế giới này.
Mãi cho đến hôm nay, những nỗi sợ hãi đó đột nhiên nổi lên trong lòng.
Man Môn, đây là thứ mà cả tiên thiên cao thủ đều phải sợ hãi!
Mà bên trong Trần quận có Ma Môn đệ tử ẩn núp, trước kia hắn chỉ có nghi ngờ chứ chưa tin lắm.
Nhưng bây giờ, Tôn Hằng lại có chứng cứ xác thực chứng minh bọn họ đang ở trong đây!
Vừa nghĩ ở cạnh mình có một cái tổ chức khủng bố như vậy, hơn nữa mình còn lộ ra ngoài ánh sáng, khiến cho Tôn Hằng không thể nhẹ nhõm được!