Kiều Trì tóc vàng, cuối cùng vẫn chưa chết trận.
Đồng đội của anh ta, chết thì chết, trốn thì trốn, sau khi Ước Hàn - bạn tốt lâu năm của anh ta cũng đều chết trận trên sa trường, anh ta tuyệt vọng quỳ xuống, tự tước vũ khí của mình.
Nhìn A Phi không biết đã bị mình đâm chết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt mình. Có lẽ hắn ta chưa chết và được một Mục Sư vô cùng mạnh cứu về chăng.
Kiều Trì tóc vàng nghĩ như vậy.
Lúc anh ta làm xong động tác kể trên, chỉ còn thiếu rửa cổ chờ chết thì lại phát hiện những người chơi đang không ngừng tấn công kia đột nhiên dừng lại. Có vài người vốn định công kích anh ta, nhưng nhanh chóng bị những người khác ngăn lại.
"Mẹ kiếp, đừng đánh, đánh chết BOSS sẽ không còn, nhìn xem có bất ngờ gì không!"
"Boss cũng đã đầu hàng rồi! Anh xem trang bị của nó cũng đã nổ rồi kìa!"
"Không có, áo giáp nó vẫn còn đang mặc mà!"
"Mẹ kiếp, thật sự đang mặc?"