Trong bữa cơm của cô đã không còn mùi vị của thuốc bắc nữa. Cô cũng không cần hết ăn dược thiện lại uống cả đống thuốc tây.
Cảnh Hảo Hảo không có di động, không thể liên lạc với bên ngoài. Mỗi ngày, xung quanh cô đều có rất nhiều người giúp việc vây quanh, muốn trốn cũng không trốn được. Cô chẳng có việc gì để làm nên ngày nào cũng trôi qua hết sức buồn chán.
Dù rằng rất sốt ruột nhưng cô chỉ đành bó tay bất lực. Cuối cùng, cô dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, chỉ kiên nhẫn chịu đựng, mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Thỉnh thoảng đi đo cân nặng, cô lại phát hiện thế mà mình chẳng hề béo lên tí nào, nhưng vì được những người giúp việc trong biệt thự chăm sóc nên khí sắc của cô trông còn tốt hơn cả trước kia.