"Đừng, biết chuyện này cũng không ích gì, mà lại còn phải giải quyết nữa."
Tòng Dung cười ha ha rót rượu cho Lương Thần: "Nể tình chúng ta đều là bạn bè, tôi biết cậu không phải loại người thấy chết không cứu nên lúc gọi điện cho ông, tôi đã nhờ ông ra mặt giải quyết giúp rồi. Ông ấy đã gọi cho bên ngân hàng, đảm bảo ngân hàng không dám giục nợ Lương Niên nữa đâu, thậm chí khất nợ thêm một hai năm cũng không thành vấn đề!"
Anh ta vừa nói vừa nghiêng đầu nháy mắt với Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên vội nâng ly rượu trước mặt lên, hướng về phía Lương Thần.
Lương Thần vội đưa tay ngăn lại: "Đừng, tôi còn chưa chắc ông nội tôi có thể giải quyết được chuyện này hay không. Ông ấy cũng không phải đương kim thánh thượng, với lại dù phải đi nữa thì cũng không bì được với dư luận nên chúng ta phải tùy cơ ứng biến thôi…"
Đùa gì thế? Cảnh Hảo Hảo còn đang hôn mê bất tỉnh ở nhà anh, chưa biết khi nào mới tỉnh lại, giờ lại bảo anh đi giải quyết vấn đề này!