Chiều hôm đó, dạ dày của anh bất thình lình đau quằn quại. Anh nằm trên giường, cào rách cả chăn mà vẫn không thể giảm bớt cơn đau.
Mồ hôi chảy đầy trên trán, anh giãy giụa muốn đi tìm thuốc, lúc này mới phát hiện mình đã dùng hết thuốc mang đến từ thành phố Giang Sơn rồi. Anh vốn định chiều nay đến bệnh viện thị trấn lấy thêm ít thuốc nữa.
Trong nhà chỉ có một mình anh, nhưng dù có đau đến xé tim gan, anh vẫn cứ bướng bỉnh không kêu rên tiếng nào.
Cuối cùng, anh đau đến ngất đi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, cả người anh đã cạn kiệt sức lực, thậm chí thấy vết máu vương vãi đầy giường.
Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Không biết đã nằm bao lâu, đến khi cảm thấy mình dần hồi phục chút sức lực, anh mới nhổm dậy, mở lại di động đã tắt máy suốt khoảng thời gian dài.
Kiều Ôn Noãn vẫn gọi rất nhiều cú điện thoại cho anh. Nói nghe thật buồn cười, người mà anh căm ghét nhất lại là người thương nhớ anh nhất trên đời này.