Mẹ Lương Thần thật sự bị anh dọa sợ, cẩn thận sai người dìu anh lên giường, nghẹn ngào vỗ về anh như đang dỗ trẻ nhỏ, cuối cùng còn tự tay đắp chăn, đút cháo cho anh.
Anh cũng quậy đủ rồi, nhìn mẹ bị mình làm cho sợ đến vậy, lòng cũng thấy áy náy, bèn ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.
Sau khi anh ăn no, mẹ anh cũng yên lòng hơn, cách một lớp chăn, vỗ về dỗ anh ngủ.
Anh đã ngủ lâu như vậy rồi, làm gì còn ngủ nổi nữa, nhưng vì không muốn mẹ lo lắng nên vẫn nhắm mắt vờ ngủ.
Nhắm mắt nằm lâu nên cũng thấy hơi buồn ngủ đôi chút, trong lúc mơ màng, anh vẫn cảm nhận được tay mẹ luôn nắm chặt tay mình.
Mãi đến xế chiều, anh mới tỉnh dậy.
Lúc anh hôn mê bất tỉnh, trên dưới người nhà họ Lương đều túc trực trong bệnh viện, bây giờ thấy tâm trạng anh đã ổn định, chắc mọi người đều đã giải tán, chỉ còn một mình mẹ gục người bên giường, nắm chặt tay anh ngủ say.