Chưa tới năm phút, Lương Thần đã đến công ty.
Anh đỗ xe dưới tầng hầm rồi đi thang máy lên văn phòng ở tầng trên cùng.
Công ty rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng yếu ớt trong phòng trực mỗi tầng lầu.
Anh ấn vân tay, mở cửa văn phòng của mình, đi đến, ngồi vào bàn xử lý công việc.
Bảy giờ rưỡi sáng, công ty bắt đầu có tiếng lục đục, Lương Thần kéo ngăn tủ, lấy lọ thuốc thư ký Tô đưa mình, vào phòng ngủ đằng sau phòng làm việc.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, không hề nhúc nhích.
Thời gian dần trôi, khi điện thoại để bên cạnh đột ngột đổ chuông, anh liền không chút do dự vặn mở lọ thuốc trong tay, đổ ra một nhúm, đếm khoảng mười bảy mười tám viên, sau đó cho tất cả vào miệng, cầm ly nước lên uống hết.
Anh đặt lọ thuốc trước tủ đầu giường, chuẩn bị nằm trên giường đợi thuốc phát huy tác dụng, lại chợt nhớ ra điều gì, lấy thêm mười mấy viên nữa, mặt mày sáng rỡ, vén chăn, đi vào nhà vệ sinh, vứt thuốc vào bồn cầu, dội nước.