Thế là, mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Hảo Hảo, lát sau anh lại nói: "Tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên một chút, sức khỏe của Hảo Hảo không tốt lắm, gió phà phà thế này sẽ khiến cô ấy bị cảm mất."
Nghe đến đây, Lương Viễn tức thì đạp phanh, xe đột nhiên dừng hẳn lại ngay giữa đường.
Lương Thần ngồi cùng Cảnh Hảo Hảo đằng sau hơi chúi người về phía trước nhưng đã nhanh chóng ngồi vững lại. Anh ngẩng lên nhìn khuôn mặt bí xị của anh cả, thản nhiên nói: "Nếu không muốn chở thì cứ tấp vào ven đường, em và Hảo Hảo tự đón xe về."
Lương Viễn siết chặt bánh lái trong tay.
Thấy bầu không khí trong xe trở nên hơi căng thẳng, vợ Lương Viễn tươi cười, quay lại nói với Lương Thần: "A Thần, xem em nói gì kìa, anh trai em sao lại không muốn đưa em về chứ."
Sau đó, cô ấy lại đẩy cánh tay chồng mình: "A Viễn, xe bị sao thế? Sao đột nhiên lại tắt máy thế này?"
Anh ta nuốt khan, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đạp ga, tiếp tục lên đường.